* BÙI VĂN BỒNG
Em điệu đà với áo thêu lanh
Nét thị thành môi son má phấn
Mắt ai buổi ấy thẹn qua mành
Nay kẻ đường mi cong vút
Em rực rỡ cho nét quê phai nhạt
Đâu tà áo xưa đồng đất nắng
mưa?
Nhạt phai kỷ niệm thời thơ bé
Em muốn là xuân khi đông còn
buốt giá
Muốn là hoa mùa trái đậu cành
Muốn trẻ mãi với xuân thì óng
ả
Muốn nhìn đời bằng mắt biếc
long lanh
Điều em muốn theo thời gian dần
hết
Tuổi xuân thì năm tháng cứ
phôi phai
Dẫu son phấn với thời trang
khoe sắc
Chẳng thể nào giữ mãi nét Giêng
Hai
Ngày thì ngắn mà niềm mơ rất
dài
Như tuổi tác không chiều theo
ước muốn
Giờ em bước qua nắng vàng chiều
muộn
Để riêng anh da diết nhớ xuân
thì.
BVB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đăng một nhận xét