Tháng 10-2001, nhậm chức chủ tịch
ủy ban được bốn tháng, tôi dự cuộc họp Chính phủ có Thủ tướng Phan Văn
Khải chủ trì cùng các phó thủ tướng Vũ Khoan, Nguyễn Công Tạn. Với tâm
trạng “phút 89” ấy nên khi dự hội nghị, tôi mạnh dạn phát biểu: “Sự trì
trệ của bộ máy là do cơ chế tổ chức. Cụ thể là tôi làm chủ tịch tỉnh
mà không có quyền thay đổi cán bộ sở, kể cả trưởng phòng. Và ngay như
hiện nay, đến Thủ tướng cũng không dễ cách chức được tôi, vì tôi là do
tỉnh ủy cử và nhất là do Bộ Chính trị quản lý”.
Tôi theo dõi thái độ Thủ tướng và
các phó thủ tướng, ai nấy đều rất vui vẻ. Tôi bước xuống trong sự tán
thưởng của hội nghị. Anh Đoàn Mạnh Giao, chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ,
khi đi ngược chiều với tôi lên để giới thiệu người phát biểu kế tiếp,
ngang tôi anh kê vào tai nói: “Ông nói hay quá, tôi thay cậu tài xế mà
cũng không được”.
Đến lượt anh Nguyễn Bá Thanh, chủ
tịch UBND TP Đà Nẵng: “Tôi thấy đại hội vừa xong, phân công cấp ủy viên
mới rồi, hay cơ quan đang ổn định biên chế công tác, bỗng dưng rút
người ra đi học. Làm vậy khác nào đội banh có 11 người, ông rút ra một
người không đá thì đội hình còn lại làm sao mà đá? Còn nói cách chức cán
bộ thì cỡ trưởng phòng thôi, mới bàn mà nó nghe thì nó tính cách chức
mình trước rồi”. Hội trường vỗ tay!
Đến phiên anh Út Phương, chủ tịch
UBND tỉnh Bình Dương, phát biểu thì vừa có duyên vừa “văn chương” sinh
động ngược với vẻ bề ngoài: “Thơ ông Tố Hữu có câu: Đảng ta có trăm tay
(tai) nghìn mắt. Câu này suy ra: Đảng ta có 50 người làm mà có đến 500
người ngồi nhìn thì ai mà dám làm, làm sao chịu nổi?!”. Cả hội trường
lại vỗ tay và cười rộ.
Hội nghị Chính phủ tháng 10-2001
trở thành kỷ niệm để đời trong tôi. Và có lẽ đối với Thủ tướng Phan Văn
Khải cũng vậy, gặp nhau ông hay nói: “Hội nghị mà có Bảy Nhị, Út Phương,
Bá Thanh là vui lắm”. Tại hội nghị Chính phủ tháng 10-2003, khi phát
biểu kết luận hội nghị, Thủ tướng nói: “Hội nghị Chính phủ năm sau
(2004) chúng ta không nghe được Bảy Nhị và Út Phương phát biểu nữa, sẽ
rất buồn, vì hết khóa này hai người không còn làm chủ tịch nữa. Lần họp
này xem như Chính phủ chia tay hai người!”. Tự nhiên tôi thấy Thủ tướng
trở nên thân tình vì ông hiểu được cán bộ, hiểu được cái khó của cơ chế.
Tôi và anh Út Phương nghỉ hưu từ
sau Đại hội X, nay ngót hơn bảy năm, chỉ còn anh Bá Thanh – bí thư Đà
Nẵng – tiếp tục công tác, để lại cho Đà Nẵng những dấu ấn và tiếng lành
vang cả nước. Nay anh cũng tròn 60 tuổi, tuổi sung mãn của một chính
khách như thường thấy ở các nước khác, nhưng ở ta thì anh cũng đang ở
“phút 89” như tôi năm nào. Có điều cái thế và lực của anh có khác hơn:
ủy viên Trung ương Đảng, trưởng Ban Nội chính trung ương. Với thế và lực
vượt trội này, nếu thành công, chỉ vài phút đầu lịch sử thì cái tuổi và
nhiệm kỳ công tác của anh sẽ còn “thêm hai hiệp phụ” để dứt điểm cái
thế nhùng nhằng với tham nhũng đã thành quốc nạn hiện nay!
Tôi hi vọng và kỳ vọng ở anh, như
mấy ngày nay dư luận rộn ràng trên các báo in và báo mạng sau tin anh
được Đảng điều về Hà Nội. Những dòng ghi nhớ chuyện vui cũ, vừa là hưởng
ứng cùng tình cảm chung của mọi người với anh Bá Thanh, vừa như góp
phần phản ánh những chi tiết nhỏ của những lỗi khó sửa mà trên cương vị
công tác mới, anh Bá Thanh sẽ gặp như là những vật cản không dễ vượt
qua, để các nhà lập pháp nghiên cứu tháo gỡ cho quốc dân nhân sửa Hiến
pháp lần này.
(Long Xuyên, ngày 12-1-2013. Viết gửi anh Nguyễn Bá Thanh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đăng một nhận xét