theo dõi

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Tăng lương và chất lượng cán bộ

Xin thưa, ý kiến của ông Vân rất hay nhưng ông nên hiểu ở Singapore không có cớ chế"COCC" như ở ta, liệu ta có làm được không,hay là lợi dụng việc sát hạch để loại bỏ những người thẳng thắng,mà nếu có làm đươc như thế thì tôi tin những kẻ như ông bị loại trước tiên

Tăng lương và chất lượng cán bộ
Kỳ họp này Quốc hội thảo luận vấn đề có tăng lương tối thiểu vào năm 2013 hay không. Rất nhiều đại biểu cho rằng cần phải tăng.

Trong khi đó, một đại biểu Hải Phòng, ông Lê Thanh Vân (Ủy viên Ủy ban Tài chính, Ngân sách) lại cho rằng không cần nâng lương (tăng quỹ lương) làm gì!

Lá thư kêu oan của Nguyên Phó Chủ tịch Tiên Lãng có gì?


(Dân Việt) - 2 ngày trước khi bị bắt, ông Khanh - nguyên Phó Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng đã viết thư gửi cán bộ về hưu, lãnh đạo cùng một số cơ quan ban ngành TP.Hải Phòng trình bày nỗi oan của ông.

Về việc này, ngày 25.10 thượng tá Phạm Duy Diên - Chánh Văn phòng, người phát ngôn Công an TP. Hải Phòng cũng đã trả lời phỏng vấn báo chí.
Để rộng đường dư luận, Báo NTNN xin trích đăng

Tấn công Iran sẽ là sai lầm chiến lược của Mỹ



(VOV) - Các lực lượng vũ trang Iran, đặc biệt là lực lượng hải quân, sẽ đáp trả các cuộc tấn công bằng những đòn sấm sét và không ngờ.
Tư lệnh quân đội Iran, Thiếu tướng Gholam Ali Rashid cảnh báo rằng, bất kỳ hành động quân sự nào của Mỹ chống Iran sẽ đều là “một sai lầm chiến lược”.
Một tàu ngầm của hải quân Iran (Ảnh: FARS)

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Nữ giám đốc tố bị một CSGT hiếp dâm



Nhiều chứng cứ cho thấy việc tố giác của nữ giám đốc là có cơ sở.

Ngày 19-10, Đại tá Nguyễn Trọng Khả, Trưởng Công an huyện Đông Triều (Quảng Ninh), cho biết sẽ họp với VKS huyện để đánh giá, xem xét việc chị L. (giám đốc một doanh nghiệp ở Hải Dương) tố giác Thiếu tá Ngô Tuấn D., Phòng CSGT Công an tỉnh Hải Dương, ép chị “quan hệ” trên xe ô tô.

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng: Quyền sử dụng đất không phải là quyền sở hữu


 Chiều 15/10, Hội nghị Trung ương 6 khóa XI đã chính thức bế mạc sau 15 ngày làm việc. Qua phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng về vấn đề sửa đổi, bổ sung Luật Đất đai năm 2003, Trung ương tiếp tục khẳng định:

Trung ương tự phê bình, nhận lỗi trước toàn Đảng, toàn dân



Bộ Chính trị xin nhận kỷ luật và đề nghị xét kỷ luật một ủy viên Bộ Chính trị nhưng Ban Chấp hành Trung ương cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay, quyết định không kỷ luật.

Chiều 15-10, kết thúc 15 ngày Hội nghị Trung ương 6, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có bài phát biểu bế mạc. Trong bảy nội dung lớn đã được đưa ra thảo luận, quyết định, phần cuối cùng về xem xét kết quả phê bình, tự phê bình của Bộ Chính trị (BCT), Ban Bí thư (BBT) được ông tóm lược lại với nhiều tình cảm xúc động. Pháp Luật TP.HCM xin trích đăng nội dung này.

Thế giới 13 ngày bên bờ vực hủy diệt



Cách đây 50 năm, ngày 16/10/1962, Tổng thống Mỹ John F. Kennedy được thông báo Liên Xô đã bí mật triển khai tên lửa hạt nhân ở Cuba. Trong 13 ngày sau đó, toàn thế giới có nguy cơ bị hủy diệt bởi một cuộc chiến hạt nhân.

Trong khi người Mỹ không hề biết tí gì, nhà lãnh đạo Liên Xô Nikita Khrushchev (tổng bí thư) đã bí mật đưa 98 đầu đạn hạt nhân chiến thuật tới Cuba, đủ khả năng đập tan một lực lượng xâm lược của Mỹ và cả căn cứ của Mỹ ở vịnh Guantanamo. Từ đó đến nay đã 50 năm, chưa khi nào cả trước và sau những ngày tháng 10/1962, thế giới đứng trước giây phút nguy ngập đến thế.
Trước khi ông Kennedy đồng ý rút tên lửa khỏi Cuba, Mỹ phải cam kết loại bỏ các tên lửa hạt nhân ở Thổ Nhĩ Kỳ. Trong 13 ngày bên miệng vực chiến tranh, các nhà lãnh đạo hai bên đã ra những đòn mà không ai ngờ được, trong đó có vụ bắn rơi máy bay do thám U-2 nổi tiếng trên bầu trời Cuba. Một học giả đã tìm hiểu kỹ lưỡng về cuộc khủng hoảng và viết lại nó trên tạp chí Foreign Policy số tháng này.
Ảnh trên, Kennedy trong Nhà Trắng trong những ngày căng thẳng của khủng hoảng hạt nhân. Ảnh: JFK Library.

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Lá thu phong



.
Chầm chậm trong chiều thu gió bay
Lối nhỏ rừng hoang lá phủ dày
Tha hương đã mấy mùa phong đỏ
Tôi nén tủi hờn trong đắng cay.
Quê hương xa cách mấy sơn hà
Kỷ niệm ngày nào mãi xót xa
Nhớ chiều thu ấy hoàng hôn rụng
Nhìn lá phong rơi đỏ trước nhà.
Gió gọi sang đông, lạnh cuối mùa
Em rằng anh ạ sắp tàn thu
Ngày mai người đã nơi xa lắm
Biết có còn thương, có đợi chờ.
Kỷ vật đơn sơ cuốn sổ hồng
Ép vào hai chiếc lá thu phong
Run run nét chữ mềm như lá
Em mãi chờ anh chẳng đổi lòng.
Tôi đi rong ruổi kiếp phong trần
Chân trời góc bể chực mòn chân
Lênh đênh muôn dặm phương trời thẳm
Những cánh thư đi cũng lạnh dần.
Cặp lá phong xưa tôi vẫn giữ
E ấp tình em tuổi má đào
Nhớ nhau lại mở ra thầm ngắm
Lòng lại dâng tràn những ước ao.
Tôi về cũng một chiều thu vỡ
Bến cũ đò ngang đã giữa dòng
Ngập ngừng hỏi nhỏ người sang chợ
Biết được tin em đã lấy chồng.
Im lặng hoàng hôn, tím đáy trời
Đò còn lại một chuyến này thôi
Bơ vơ quán trọ sầu ly đắng
Bỗng thấy quê ta hoá đất người …
Hôm nay tìm lại kỷ niệm xưa
Thấy bóng em trong mỗi dòng thư
Người xưa … Năm ấy … Ai còn nhớ
Có biết rằng ai vẫn đợi chờ.
TƯỜNG THUỴ

Kéo dài thời gian vì “phức tạp”


Chuyện ấy bây giờ:
Xử lý vụ cưỡng chế đất đai tại Tiên Lãng, Hải Phòng:
Kéo dài thời gian vì “phức tạp”
TT - Chín tháng đã qua kể từ sự kiện ngày 5-1 ở Tiên Lãng, vụ án ông Đoàn Văn Vươn “giết người, chống người thi hành công vụ” tiến triển đến đâu, lãnh đạo địa phương liên quan giờ như thế nào, gia cảnh ông Vươn ra sao... vẫn là mối quan tâm của đông đảo bạn đọc.

Gia đình ông Vươn đang sống trong ngôi nhà tạm và tiếp tục canh tác, chăn nuôi tại khu đầm với nhiều khó khăn - Ảnh: Thân Hoàng

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Tội nghiệp cô giáo (hay là) nghiệp chướng giáo dục


Mấy bữa trước, thấy một vài tờ báo đưa ra thông tin bài văn "canh gà Thọ Xương", thú thực tôi cũng không quan tâm lắm, bởi nghĩ chuyện nhỏ, sự vụ kiểu thế bây giờ có mà đầy, còn ối cái tệ hơn nhiều, lớn hơn nhiều, đáng lưu ý hơn nhiều. Hôm nay lại nghe tin cô giáo chấm bài "canh gà Thọ Xương" bị sốc, bị xì-trét nặng, phải nhập viện, thì thấy tội nghiệp, thương cảm. Rất nhiều khi, báo chí truyền thông từ những chuyện chả đâu vào đâu đã dồn ai đó vào chân tường, gây nên những bi kịch không đáng. Ở đây, cần nói cho rõ quan điểm, có những chuyện, với những người nhất định, phải đấu tranh, vạch trần đến cùng, không khoan nhượng; nhưng có những trường hợp, sự quyết đấu sẽ đem lại cái gì, nếu tốt ít hại nhiều thì có nên chăng? Nhân tiện, tôi xin kể 1 trường hợp cụ thể:

Khuya hôm qua 11.10 lúc 12 giờ 30 (chính xác là 0 giờ 30 ngày 12.10) tôi hết ca trực, về nhà. Tới giao lộ Trần Hưng Đạo- Tản Đà (Q.5, Sài Gòn) gặp đèn đỏ. Đã có nhóm 4 - 5 thanh niên dừng sẵn chờ đèn xanh. Nhìn kiểu cách đầu tóc ăn mặc biết ngay họ là những tay chơi. Nhưng rất nghiêm túc, tôn trọng luật dù đường ngang cực vắng. Ngay lúc ấy, một cảnh sát áo xanh còn khá trẻ nhưng bệ vệ, chạy chiếc xe máy Honda PCX tới, mặc đèn đỏ, mặc những người khác dừng chờ, anh ta chần chừ một chút rồi phớt tất, vọt luôn. Tôi nhìn con số báo trên đèn đỏ, còn 10 giây nữa. Tôi dõi biển số xe vi phạm, 59S1- 001.2? (tôi giấu 1 số cuối). Anh chàng không có vẻ gì đang thực thi công vụ. Một thanh niên trong nhóm trên buột miệng "đù má nó". Có thể nói anh công an đó đã tạo một hành vi rất xấu, rất tai hại. Tôi định công khai đầy đủ chuyện này nhưng rồi nghĩ lại, dù mình có ý định xây dựng mấy đi chăng nữa vẫn có thể khiến người chủ chiếc xe PCX kia bị phiền toái bởi lỗi tạm coi là nho nhỏ. Trên đời mấy ai không có lúc vô tình sai phạm.

Cô giáo trường Lomonosov cũng vậy. Tôi hoàn toàn không tán thành sự không thành khẩn nhận sai sót của cô (có người bảo là quanh co, giả dối) nhưng các vị ạ, cô ấy chỉ là nạn nhân, là kết quả tất yếu của nền giáo dục đã xuống cấp quá lâu, quá kéo dài, quá trầm trọng ở xứ này. Nhiều thứ cần được mổ xẻ chê trách hơn, làm quyết liệt, làm ra ngô ra khoai chứ không phải cô giáo "canh gà Thọ Xương".

Nhiều chục năm trở lại đây, mặc dù mấy nhà lãnh đạo quốc gia lúc nào cũng cứ loa loa như cái máy cassete "giáo dục là quốc sách hàng đầu" nhưng thực tế cho thấy không những không được là quốc sách mà giáo dục còn ù lì, lẹt đẹt đứng gần cuối hàng. Suốt vài thập niên, nền giáo dục rối như mớ bòng bong, luẩn quẩn trong chính đám mạng nhện lạc hậu, phản khoa học, xa rời thực tế, tốn kém không hiệu quả do những người cầm trịch giáo dục chăng ra. Mấy chục năm, không có người tài giỏi thực sự chèo lái con thuyền giáo dục. Kể từ sau các vị Nguyễn Văn Huyên, Tạ Quang Bửu, có thể kể thêm Nguyễn Đình Tứ, Nguyễn Thị Bình có công lớn với sự học nước nhà, thì nền giáo dục ngày càng tuột dốc nhanh qua các triều đại Trần Hồng Quân, Nguyễn Minh Hiển, Nguyễn Thiện Nhân, Phạm Vũ Luận. Nhiều vị cứ cố đấm ăn xôi, lo cho chiếc ghế của mình để hết nhiệm kỳ hơn là lo cho giáo dục quốc dân. Chương trình nặng nề, học nặng về từ chương, thi cử; đạo đức xuống cấp; chạy theo thành tích rỗng; tụt hậu so với thế giới; sĩ diện không dám học hỏi bên ngoài, khăng khăng cố chấp với những thứ cổ lỗ sĩ; thầy cô giáo không sống được bằng nghề; học trò học chỉ cốt để đối phó chứ không cốt thu nạp kiến thức... Kệ, cứ mũ ni che tai, họp hành ngày này tháng nọ, bàn bạc trao đổi chả đi đến đâu. Một cái mô hình đại học quốc gia không giống ai nhưng cố duy trì cho bằng được. Mở trường đại học tràn lan đến nỗi giờ nhiều trường lâm vào cảnh sống dở chết dở vì không có sinh viên, phải vơ bèo vạt tép cho đủ; tồn tại một cái nhà xuất bản độc quyền in sách giáo khoa để thu nặng túi riêng bất kể đó là gánh nặng của cha mẹ học trò; năm nào cũng bấn loạn đổ bao nhiêu tiền của nhân lực vào thi cử mặc dù thừa biết nếu bỏ thứ thi cử đó xã hội sẽ nhẹ gánh, đỡ tốn kém biết bao nhiêu; chương trình đào tạo xa rời thực tế khiến sinh viên ra trường không thể nhập cuộc, chịu cảnh thất nghiệp dài dài... Thôi, chả muốn kể nữa. Có người bực bội bảo nền giáo dục xứ này không thể mà cũng chả cần cải cách, đổi mới chi hết, cứ xóa tất, làm lại từ đầu, thì may ra...

Lại quay về chuyện cô giáo "canh gà Thọ Xương". Họ nhà tôi có tới gần nửa trăm người theo nghề giáo, từ gõ đầu trẻ đến gõ đầu những ông đã mọc rêu. Tôi cũng từng gõ gần hai chục năm. Hiểu nghề lắm. Nhưng chưa bao giờ số đông thầy cô giáo ấy chán giáo dục như lúc này. Một người nhà tôi đang dạy học bảo rằng đúng là cô giáo trường Lomonosov có lỗi nhưng sao chỉ trách mắng cô mà chả chịu tìm nguyên do. Ở các trường, ban giám hiệu đều muốn giữ thành tích, áp xuống giáo viên phải tìm mọi cách không cho điểm dưới trung bình. Muốn chấm ra sao thì chấm, trò học thế nào thì học, cứ phải trên trung bình, cứ phải cho lên lớp. Không được vậy thì bổ xuống đầu giáo viên. Thưa ngài Nguyễn Thiện Nhân nguyên thượng thư bộ Học, tôi dám cam đoan phong trào nói không với thành tích của ngài sau từng ấy năm đã thất bại, thất bại hoàn toàn. Giờ thì nơi nào cũng vậy, nhìn chung thì giáo viên sợ ban giám hiệu, ban giám hiệu sợ phòng sợ sở, phòng sở sợ bộ, bộ sợ cha bộ bố bộ, anh nào cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thành công tốt đẹp, chỉ riêng dân chết, nền giáo dục thụt lùi.

Thôi đừng truy vấn cô giáo trường Lo nữa, tội nghiệp cô ấy. Hãy thương cô giáo và xót thương nền giáo dục nước nhà.

12.10.2012
Nguyễn Thông

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

Những câu chuyện về tình phụ tử cảm động nhất trên đời


Từ lời răn dạy của Phật môn tới câu chuyện cảm động của ngày nay...

 
Từ lời răn dạy của Phật môn...

Câu chuyện đầu tiên được ghi chép lại trong Kinh Phật xung quanh gia đình hoàng đế Tần Bà Sa La, hoàng hậu Vi Đê Hi và thái tử A Xà Thế.

Truyện kể rằng, khi hoàng hậu Vi Đê Hi mang thai thái tử, bà bỗng dưng nổi cơn nghén thèm ăn thịt sống. Các quan đại thần tiên đoán đây sẽ là một đứa trẻ đại nghịch và tâu vua cho phá thai. Nhưng tình phụ tử thiêng liêng đã ngăn ông làm điều này, ông nói dẫu sau này thái tử có giết ngài thì ngài cũng không oán trách bởi đó là giọt máu của mình.
A Xà Thế lệnh bắt vua cha vào ngục.
A Xà Thế lệnh bắt vua cha vào ngục.

Biển Hoa Đông tiếp tục nóng



Theo JCG, số tàu này xâm nhập vùng biển trên lúc 3 giờ chiều hôm qua. Trước đó, vào sáng qua, 3 tàu ngư chính Trung Quốc cũng tiến vào vùng biển xung quanh Senkaku/Điếu Ngư. Như vậy, tính đến hôm qua, tàu công vụ của Bắc Kinh liên tục xâm nhập khu vực trên suốt 6 ngày liền. Trong khi đó, Tokyo nhiều lần nhấn mạnh sẽ hành động cương quyết đối với vấn đề Senkaku/Điếu Ngư và ra lệnh hàng chục tàu tuần tra sẵn sàng ứng phó.

Khó xác định nguồn gốc sừng tê giác của ông Trầm Bê?


TP - Chiều 6-10, ông Đỗ Quang Tung, Phó giám đốc Phụ trách Cites Việt Nam (Cơ quan Quản lý thực thi Công ước về buôn bán quốc tế các loài động vật, thực vật hoang dã nguy cấp) cho biết, hiện Cites chưa nhận được yêu cầu của cơ quan chức năng về việc xác định tính hợp pháp liên quan tiêu bản tê giác của ông Trầm Bê.
Con tê giác mất sừng ở nhà ông Trầm Bê.
            Ảnh: Thanh niên
Con tê giác mất sừng ở nhà ông Trầm Bê. Ảnh: Thanh niên.

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

Bài thơ được tổ chức UN bình chọn là bài thơ hay nhất . Bài thơ được viết bởi một đứa bé Châu Phi






ĐẠI HỘI

      Hôm qua trường THCS Ngô Quyền tổ chức Đại hội công đoàn và hội nghị CNVC năm học 2012-2013. Nhân đây mình xin giới thiệu vài nét về ngôi trường mình đang công tác nhé.
      Đội ngũ cán bộ công nhân viên có tất cả là 67 người.Trường trực thuộc quản lý của Phòng GD-ĐT Thống Nhất thuộc huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai
      Trong những năm qua được sự quan tâm của các ban ngành, đoàn thể cùng với sự nỗ lực không ngừng của thầy và trò,trường luôn đi đầu trong các phong trào hoạt động của huyện. Đây có thể xem là trường có nguồn lực học sinh giỏi của địa phương
     Sau đây mình post lên những hình ảnh mới nhất vừa mới diễn ra
     Mời quý thầy , cô , bạn bè xem và góp ý nhé

TRẦN NHÂN TÔNG (1258 – 1308)



1
Anh minh và nhân ái,
Đức vua Trần Nhân Tông,
Một ông vua vĩ đại,
Sống mãi cùng non sông.  

Không chỉ vua, hơn thế,
Ngài còn là Phật Hoàng,
Lập Trúc Lâm Yên Tử,
Mở một kỷ nguyên vàng.

Ngài là con trai trưởng
Đức vua Trần Thánh Tông.
Trần Khâm là tên húy,
Anh hùng chống Nguyên Mông.